Chỉ là “người đàn bà tiện nghi”

Hỏi:

Em có chung sống với một người, anh ấy ly dị vợ đã bốn năm. Tuy em và anh ấy chưa có hôn lễ chính thức nhưng cả hai gia đình đều biết. Em và anh ấy đã sống với nhau như vợ chồng từ 2 năm nay. Hiện tại em không biết cuộc sống của mình bây giờ có phải là một gia đình không nữa? Anh ấy thì lúc nào cũng vậy ngoài giờ làm thì không bao giờ anh ấy về nhà vời em hết mà chỉ vùi đầu vào những chầu nhậu cho đến 1,2 giờ khuya hoặc cho đến khi nào em gọi điện thoại thì anh ấy mới chịu về (mà có khi cũng không có về liền nữa).

Em đã một lần vấp ngã trong tình yêu nên khi đến với anh ấy, em nghĩ là anh ấy đã một lần mất mát tình cảm như vậy thì sẽ tôn trọng những gì mà em đã dành cho anh ấy nhưng dường như em không là một người con gái may mắn. Hạnh phúc đã không đến với em! Đối với gia đình, anh ấy thực sự làm tròn trách nhiệm một người cột trụ trong gia đình (em không phải bận lòng lo về tài chánh trong gia đình vì lương anh ấy cao lắm) em có được ngày hôm nay hoàn toàn là do anh ấy đem đến cho em nhưng em không biết mình có phải là một đứa con gái mơ mộng hão huyền không?

Từ ngày quen nhau cho tới bây giờ chưa bao giờ anh ấy tặng quà cho em hết, mặc dù anh ấy sắm cho em đầy đủ mọi thứ không thua kém một ai nhưng sao trong lòng em vẫn không vui chút nào! Có phải là em đòi hỏi quá cao không thưa chị? Có lần vì em la con anh ấy (à em quên chưa nói là anh ấy đã có 3 đứa con với người vợ trước và cũng chính vì điều này mà em lấy anh, vì em bị u nang buồng trứng nên việc sinh nở đối với em rất khó) vì nó không chịu học bài, đến khi anh ấy biết, anh không chịu hỏi câu nào đã tát em đến sưng luôn cả xương sống mũi. Em đã quyết định chia tay anh ấy nhưng khi anh ấy lại khóc  và xin lỗi em thì em lại xiêu lòng và tiếp tục ở với anh cho đến ngày hôm nay.

Nhưng chị ơi! Nhìn vào cuộc sống của em bây giờ nhiều người nói em sung sướng lắm, vì tụi em mới mua nhà ra riêng. Nhưng khi một mình trong chính căn nhà của mình em lại cảm thấy cô đơn và buồn chán lắm, cũng may là em có Internet nếu không chắc em chết mất, từ nhỏ khi ba mẹ em ly dị em đã phải sống một mình với bà ngoại và cậu dì, không có tình thương của cha mẹ, một mình phải tự lo cho mấy đứa em, làm tất cả mọi thứ, nhưng em vẫn ngước mặt nhìn đời vì em hãnh diện là mình chưa bao giờ làm bất cứ điều gì trái với lương tâm, pháp luật hết.

Có nhiều lúc em muốn bỏ đi thật xa để quên hết mọi thứ, nhưng tất cả mọi người kể cả gia đình em cũng khuyên em là đừng nên thay đổi, ai cũng nói là kiếm một người chồng biết kiếm ra tiền như anh ấy không phải là dễ nhưng chị ơi mọi người không hiểu em! Em không cần tiền vì bản thân em vẫn làm được ra tiền để sinh sống kia mà! Em chỉ cần một người chồng thực sự hiểu em sống vời em bằng tấm lòng chứ không phải bề ngoài, bây giờ là lúc em chán nản nhất trong cuộc sống không có định hướng để sống nữa em cảm thấy mình sống trên đời này thật vô nghĩa cuộc sống nhàm chán, em bối rối quá hy vọng chị cho em một lời khuyên để em còn ý chí mà sống. Em đã 24 tuổi rồi không còn nhỏ nữa nhưng cũng không phải là quá lớn để tìm một cuộc sống khác cho riêng mình phải không chị? Em không thể tìm an ủi ở gia đình vì gia đình em hầu hết đều không muốn em từ bỏ cuộc sống đầy đủ như bây giờ kể cả mẹ em nữa nhưng các người ấy không biết là em đang sống với ngục tù của cuộc sống vật chất đó. Những gì có thể nói em đã nói ra với chị mong chị cho em một lời khuyên. Em chân thành cảm ơn chị.

N. M. – San Jose

Đáp:

Chị đọc thư em rất kỹ,  lòng ngậm ngùi thương cảm cho hoàn cảnh của em. Chị sẽ không giúp được gì, nếu em không đủ can đảm để nhìn vào thực tế và đứng thẳng lên tự xây dựng cuộc đời, một cuộc đời phải có sự nồng nàn của yêu đương và sống cho ra sống.

Trước hết, hãy nói về “anh ấy” của em. 

Với một cái nhìn toàn bộ những sự kiện:

“… ngoài giờ làm thì không bao giờ anh ấy về nhà vời em hết mà chỉ vùi đầu vào những chầu nhậu cho đến 1,2 giờ khuya hoặc cho đến khi nào em gọi điện thoại thì anh ấy mới chịu về (mà có khi cũng không có về liền nữa).”

…”Từ ngày quen nhau cho tới bây giờ chưa bao giờ anh ấy tặng quà cho em hết,…”

…“vì em la con anh ấy (à em quên chưa nói là anh ấy đã có 3 đứa con với người vợ trước và cũng chính vì điều này mà em lấy anh, vì em bị u nang buồng trứng nên việc sinh nở đối với em rất khó) vì nó không chịu học bài, đến khi anh ấy biết, anh không chịu hỏi câu nào đã tát em đến sưng luôn cả xương sống mũi.”…

…  thì chị có cảm tưởng là anh ấy không yêu em, không những thế, anh ấy đang có những mối ân hận trong lòng đối với việc chia tay với người vợ cũ, xuyên qua sự kiện em vì một động cơ chính đáng là chuyện học của con anh ta mà la mắng chúng nó, – tuy có thể là không đúng ý anh ấy, – nhưng cũng không thể vì chuyện nhỏ đó mà đã đánh em nặng tay, rồi sau lại khóc lóc xin lỗi. Đó không phải là cung cách xử thế của những người quân bình, mà là phản ứng của người có mặc cảm trong lòng, có thể là mặc cảm với sự vợ chồng bỏ nhau, để cho đàn con đến nỗi bơ vơ, mất mẹ, hoặc là, hơn thế nữa, anh ta đang bị sự hối tiếc giày vò vì chuyện bỏ vợ.

Về phần em:

Khi đến sống chung với anh ta, em đã làm một chuyện khờ dại, em đã cống hiến anh ta cái tiện nghi hoàn toàn miễn phí, anh ta không có sự ràng buộc nào với em, thí dụ như là một đám cưới, có sự cam kết với nhau về một đời sống có trách nhiệm về nhau và có sự chứng giám thiêng liêng của cha mẹ, thân nhân và bè bạn.

Nếu đã có những cam kết chính thức như thế về tình nghĩa vợ chồng, thì mỗi người đều phải có bổn phận với người kia, em cũng có bổn phận phải trông nom, săn sóc và dậy dỗ đàn con của anh ta, vì em là mẹ kế của chúng nó, nếu em có la mắng chúng vì sự lười biếng học hành, thì cũng là bổn phận đối với con chồng, cũng như con mình, lẽ ra anh ta còn phải cảm ơn em nữa.

Sự kiện anh ta thẳng tay đánh em, và chuyện không lưu tâm đến em, không bỏ chút thời giờ để tìm hiểu em, để biết đến chút ước vọng vun bồi tình yêu của em mà đáp ứng bằng một vài cử chỉ có chút tính cách lãng mạn trong yêu đương như tặng nhau chút quà nhỏ, lâu lâu đưa nhau đi chơi, thăm hỏi âu yếm nhau, mà chỉ … “Từ ngày quen nhau cho tới bây giờ chưa bao giờ anh ấy tặng quà cho em hết, mặc dù anh ấy sắm cho em đầy đủ mọi thứ không thua kém một ai…” …đủ nói lên rằng anh ta không coi em là vợ hoặc người mà anh ta yêu thương, trân quý, em chỉ là một “người đàn bà tiện nghi”, bỏ ra chút tiền bạc cung cấp cho em được ăn mặc đầy đủ về phương diện vật chất là xong chuyện rồi.

Chị rất thương hoàn cảnh sớm thiếu tình yêu thương từ gia đình của em, và thương hơn nữa là sự kiện gia đình em chỉ nhìn vào đời sống vật chất của anh ta mà cổ động em, quên hẳn đi cái em cần — và tất cả mọi người cần — là một cuộc đời “sống cho ra sống”, không phải là một cuộc đời của một cung nữ trong triều đình vua chúa xưa, chỉ có bổn phận làm sao cho vua vui, bản thân chỉ được cơm no áo ấm là đã mang ơn vua chúa cho đến mãn kiếp.

Em hãy mạnh dạn yêu cầu anh ta ngồi xuống, một lần cho tất cả, đem vấn đề nhức nhối này lên bàn mổ, nói thẳng, nói hết, để, một là nếu anh ta nhận ra  rằng  “em cũng là một con người, có yêu, cần được yêu, và có thể bỏ anh ta mà đi mất”,  thì anh ta sẽ, hoặc là bừng tỉnh trước thực tế mà thay đổi nếp sống, hoặc là nếu anh ta đã chán em rồi, cũng muốn em ra đi cho gọn chuyện, hoặc là anh ta chưa bao giờ yêu em cả, hai người sống chung cũng giống như sự âm ỉ của căn bệnh ung thư tiềm ẩn, có thể bùng ra bất cứ lúc nào, thì cũng nên mổ phăng ra, cắt luôn phần bị ung thư đi, em mới tự cứu được, mới xây dựng được cuộc đời đáng sống cho bản thân em, khi mà tuổi trẻ của em còn giúp em làm lại cuộc đời dễ dàng, tâm hồn em còn tươi mát, chưa đến nỗi bị trầy trụa, quá đau đớn, thất vọng, phải rút lui vào bóng tối.

Hãy đứng lên, bước ra ngoài đời, kiếm một việc làm, em có thể cực thân, nhưng tâm em sẽ an lạc, em sẽ có niềm tự tin, sẽ ngẩng cao đầu. Những lời khuyên đại khái “mọi người kể cả gia đình em cũng khuyên em là đừng nên thay đổi, ai cũng nói là kiếm một người chồng biết kiếm ra tiền như anh ấy không phải là dễ … ” đã chôn vùi biết bao nhiêu cuộc đời những người đàn bà tội nghiệp, lẽ ra có thể giữ được khí phách, sống một cuộc đời đáng sống, đành chịu ẩn nhẫn làm thân nô lệ cho đàn ông và đã đẩy biết bao nhiêu người đàn ông, lẽ ra có thể trở thành những người tốt, biết tôn trọng nhân vị của đàn ba, thì lại trở thành những tâm hồn khô khan, ngạo nghễ, chỉ biết dùng đồng tiền, nên cũng chỉ mua được những món có thể dùng tiền để mua, mất hẳn cái bén nhậy, tế nhị, để được thưởng thức cái tinh hoa của cuộc đời.

Thân chúc em tự xây dựng lại hạnh phúc.

Thuần Nhã (ĐPK)

Leave a comment