Vườn Hồng Thiếu Nhi
-
Nụ Cười
Giả sử chị em ta gặp nhau lúc này nhỉ. Chúng ta sẽ làm quen với nhau bằng cách nào bây giờ ? Khó ghê.
Chúng ta chưa biết nhau, mà nếu lại cũng không có ai giới thiệu. Vậy làm thế nào bây giờ. Nghĩ mãi, mặt mũi trở thành ngô nghê. Cử chỉ đâm ra lúng túng. Ấy thế rồi thì là tự nhiên thấy mình buồn cười. Bèn cười.
Ơ kìa ! Em cũng cười hồn nhiên đáp lại. Dễ dàng ghê. Có thế mà mất bao thì giờ. Nụ cười thật tốt đẹp xiết bao. Nó làm cho hai người đang xa lạ trở thành gần gũi, dễ thông cảm.
Ngoài ra, cười còn là một liều thuốc bổ. Chắc các em chị đang cười nhạo chị đây nè. Em cứ cười nhạo chị đi, tốt lắm. Vì khi em cười, cả khuôn mặt trở nên rạng rỡ (cứ soi gương thì thấy), mắt trở nên long lanh (một cách tập thể thao mắt) các đường nét trong khuôn mặt đều giãn với đường hướng chếch lên phía trên (hướng mà trong các mỹ viện họ vẫn vỗ nhẹ cho các bà các cô, để bắp thịt khỏi chảy xệ). Vô tình, các em đang làm những động tác mà người lớn phải tốn tiền vào mỹ viện nhờ người khác làm giúp đó.
Vậy thì ngay lập tức, các em cười lên nào. Nhưng (chữ nhưng thật đáng ghét, làm cụt hứng quá) nhưng cười thế nào bây giờ. Cười ầm ỹ, cười ngả nghiêng, cười bò lăn ra ý à!
Ấy, đâu có, các em gái của chị có khi nào lại ồn ào như vậy. Các em chỉ cười nhẹ thôi. Nét mặt cho thật thoải mái khi cười, và tiếng cười chỉ nổi lên nho nhỏ (còn gì tuyệt diệu cho bằng ba bốn cô bé đứng ở dưới gốc cây trong sân trường, nói chuyện vui với nhau rồi cười rúc rich). Đâu đây, tiếng cười nổi lên nho nhỏ, để người ngoài chỉ nhìn thấy nét mặt hồn nhiên trong sáng của các em, và tai họ chỉ thoáng nghe tiếng cười như tiếng reo vui.
Các em ơi ! Cuộc đời tươi đẹp quanh ta. Vậy, cùng với chị, chúng ta hãy cười lên nào.
Đỗ Phương Khanh
Thiếu Nhi số 001, trang 16
Ngày 15-8-1971*** -
Nét Mặt
Kỳ này, chị em mình bàn về vấn đề thể thao. Ái chà ! ghê chưa, chị ĐPK định lập đảng để đi dự Thế Vận Hội sao đây. À, mà bí mật. Nhưng có làm gì thì cũng phải tuần tự, có đầu có cuối. Tập thể thao thì cũng phải tập trên đầu trước, phải không các em.
Những lúc mệt mỏi hay đang bực bội, các em có thấy rằng mặt mình nặng trĩu, mí mắt muốn sụp xuống mà da mặt như là đang lên gân ấy, phải không nào. Nếu ngay lúc này mà có em nào đang có cảm giác ấy thì hãy bỏ ngay tờ báo này xuống, đi kiếm cái gương, soi mặt mà coi. Ui da, mặt gì mà tức cười, y như là tính gây với người khác ấy, phải không. Vây thì em gái ơi (cả em trai nữa, nếu có em trai nào đang coi cọp vườn hồng của chị em nhà người ta) em đang cần tập thể dục mặt đấy, kẻo mà chỉ một thời gian ngắn nữa, em sẽ bị già khủng khiếp cho mà coi.
Dọa chơi thôi, chứ em không già khủng khiếp đâu. Nhưng mà tội nghiệp cho những người sống chung quanh em, và những người gặp em lúc này lắm. Nếu họ đang vui vẻ, mà gặp mình nhăn nhó, họ sẽ cụt hứng, lây buồn. Vô tình ta đã nhốt họ vào “nhà tù của buồn phiền”, nhà tù không có cửa, nhưng chị nghĩ, nó cũng đáng sợ như bất cứ nhà tù nào dữ dằn trên thế giói. Bởi vì, sự buồn phiền, chán nản, đã đưa nhiều người sang bên kia thế giới rồi đó, các em ạ.
Vậy thì, các em gái dễ thương của chị, các cô gái nhỏ, những bông hồng của gia đình, chẳng bao giờ các em lại muốn những người thân yêu buồn phiền phải không ? Vậy nghe chị nhé, chúng mình tập thể dục mặt, các em nhé.
Đầu tiên, em buông hết các bắp thịt ở mặt cho dãn ra, không làm một cử động nào hết, tự nhủ :
“Dãn ra, dãn ra” …
Bắt đầu từ trán, buông ra không cau, rồi má, rồi cằm, buông lơi các bắp thịt. Coi nào, à, mặt nhẹ ghê rồi, à, chị ĐPK xúi mình làm ảo thuật ta, dễ chịu quá, mà lại tức cười nữa à, cười !
Em thấy dễ chịu chưa, nhẹ nhõm chưa. Các bắp thịt buông lơi sẽ không tạo thành vết nhăn. Rồi khi cười, tinh thần em sẽ thoải mái, và điều này đáng cho ta hãnh diện nhất, là em đã gây niềm vui cho người quanh em.
Các bông hồng thân yêu của chị. Sắc đẹp chỉ gợi sự chú ý trong một thoáng, và sẽ tàn theo thời gian. Nhưng sự duyên dáng và lòng tốt chính là kho tàng. Ngay khi em có ý muốn mọi người đừng buồn vì em, em đã có tấm lòng thật tốt. Rồi khi tập cho nét mặt tươi tỉnh, nhẹ nhõm, em đã tạo cho em đường nét duyên dáng.
Các em yêu quí, các bóng mát của cuộc đời, vì sự yên vui của mọi người chung quanh, các em và chị, chúng ta cùng ráng tập thể dục cho gương mặt đi nào.
Đỗ Phương Khanh
Thiếu Nhi số 002, trang 16
Ngày 22-8-1971Cổ nhân đã nói:
Không HỨA bậy … mình không phụ người …
Không TIN bậy … người không phụ mình … -
***
Giọng Nói
Hình minh họaSau khi chị em ta gặp nhau, chúng ta mỉm cười, rồi sau đó, chị em ta sẽ hàn huyên tâm sự. Vậy kỳ này chúng ta bàn với nhau về giọng nói.
Buổi sáng, khi chị em ta còn nằm lì trên giường, êm đềm thay là tiếng mẹ, như tiếng chim hót buổi sớm, mẹ gọi:
– “Con ơi ! Sáng rồi, dậy đi con”.
Dù ta còn muốn nằm thêm vài phút nữa, ta cũng cố mở mắt mỉm cười với mẹ, vươn vai mấy cái rồi bò dậy. Và cả ngày tiếng mẹ êm đềm văng vẳng bên tai chúng ta như tiếng đàn. Cám ơn trời ban cho ta đôi tai để được nghe tiếng nói của mẹ hiền. Chị em ta cũng phải bắt chước mẹ mới được.
Mỗi khi nói gì với ai, các em của chị hãy cất lên giọng nói thật nhẹ, giọng nói chỉ vừa đủ cho người đối thoại nghe thôi. Em nhìn thẳng vào mắt người, nói như là những lúc em tâm sự với bạn, nghĩa là giọng nói trầm mà vừa đủ cho người nghe rõ, thỉnh thoảng điểm thêm nụ cười.
Các em đừng bao giờ nói to quá, hoặc là nói liền một mạch không cho người khác chen vào. Đừng bao giờ tức giận đến líu cả lưỡi lại. và cũng đừng nói bằng giọng ẻo lả mà có người gọi là điệu.
Chị em ta nhất định chỉ nói bằng một giọng đầm ấm đủ nghe, bằng thái độ đứng đắn mà vui vẻ. Và chúng ta cũng không nên nói tiếng lóng.
Em đừng cho là chị khó tính, bởi đây chỉ là những kinh nghiệm của chính chị, chị nói với các em vì khi xưa, chị cũng hay nói lóng trong câu chuyện vui với bạn bè. Sau này quen đi, nhiều lúc buột mồm nói lóng làm chị ngượng hết sức. Phải bao nhiêu chú ý chị mới bỏ được tật nói pha vài tiếng lóng đấy các em gái ạ.
Vậy các em nhớ lời chị dặn :
“Nói êm tai vừa đủ cho người đối thoại nghe, bằng thái độ đứng đắn mà vui vẻ, không điệu, không nói lóng và tuyệt đối không bao giờ nói tục. Chỉ một câu nói tục có thể làm mất hết thiện cảm của mọi người đối với ta, có khi còn làm cả gia đình ta bị chê cười nữa đó, các em”.
Bây giờ chị cười và nói :
“Chào các em gái và chúc các em dịu dàng.”
Đỗ Phương Khanh
Thiếu Nhi số 003, trang 16
Ngày 29-8-1971*** -
Biết Cảm Ơn
Hình internet … cảm ơn họa sĩ…
Trong một ngày của mỗi người, có biết bao nhiêu là dịp để cám ơn. Từ sáng sớm, khi mới bừng tỉnh dậy, nghe bên tai ta ríu rít tiếng chim hót, tiếng nói ngọt ngào của mẹ hiền, tiếng thỏ thẻ của em bé, rồi đến khi ta mở mắt, kìa ánh sáng chan hòa, vạn vật bừng sáng, một ngày mới rực rỡ đang lên. Cám ơn Thượng đế cho ta tai, mắt để mà nghe, mà nhìn.
Thế còn nếu ta không có tai, mắt ? Thì em ơi ! Hãy cám ơn Thượng đế rằng ta còn tay chân để mà cầm mà đi, còn óc để suy nghĩ.
Nhưng có người tàn tật hoàn toàn thì sao ? Thì em đáng thương của chị ! Hãy cám ơn Thượng Đế rằng ta đang sống giữa loài người, mà loài người thì có rất nhiều tình cảm.
Rồi gần em nhất, còn cha, mẹ, anh, chị, em của em thương yêu em. Ấy là nói quá đi thế chứ chị tin chắc rằng trong số các bông hồng của chị, có rất ít em kém may mắn đến thế. Như vậy thì các em có nhiều dịp, quá nhiều dịp để mà cám ơn.
Buổi sáng em ăn điểm tâm, cám ơn người nấu cho các em đĩa xôi hay tô phở ; thay đồ đi học, cám ơn người thợ dệt may vải đẹp ; đi xe tới trường, cám ơn người nghĩ ra phương tiện di chuyển, người tài xế lái xe ; ngồi học, cám ơn người nghĩ ra chữ để ta có thể bước vào biết bao nhiêu thế giới nhờ sách vở, cám ơn thầy cô hết lòng dạy dỗ ; trưa về ăn cơm, cám ơn mẹ, hoặc chị hoặc người giúp việc đã nấu nướng sẵn sàng.
Các em ơi ! Cám ơn tổ tiên gây dựng nếp nhà và cám ơn cha mẹ suốt đời tận tụy thương yêu các con.
Với một lòng thiết tha yêu thương các em gái, vì hạnh phúc của các em, chị xin các em hãy tập cám ơn. Bởi vì khi cám ơn ai, người đó sẽ vui và sung sướng, đó là em làm một việc tốt. Ngoài ra, chính em, em cũng sung sướng nữa có phải không em ? Cái sự biết rằng người ta giúp đỡ mình, người ta thương mến mình đó, nó làm cho chính mình ấm lòng lắm phải không các em.
Người nào trên đời này cũng đều phải liên hệ đến người khác chứ không thể sống lẻ loi một mình được, vậy thì, các bông hồng của chị, chúng ta hãy cám ơn Thượng Đế đã cho con người cái sự biết cám ơn đi.
Nếu có một người nào mà suốt đời không hề biết cám ơn là gì thì thật là đáng thương cho người ấy phải không các em ? Vì họ phải sống buồn chán, khô khan trong sự bất mãn, cô đơn, không cảm thông với người khác được.
Còn người nào luôn luôn nhìn thấy lòng tốt của người khác để mà cám ơn, chính là đã được thượng đế thưởng cho họ có nhiều nguồn vui đấy phải không các em.
Bây giờ chị xin các em dành cho chị mỗi buổi tối 5 phút, các em ghi tất cả những việc tốt của tất cả mọi người em gặp trong ngày đã làm cho em, mà em đã có cám ơn rồi hoặc em quên, em sẽ ngạc nhiên mà thấy rằng sao quanh mình có nhiều người tốt đến thế, và sao mà mình lại may mắn được hưởng nhiều hạnh phúc đến thế.
Em ơi ! Bài đã dài, chị xin ngừng, và cùng với chị, chúng ta cùng cám ơn người nghĩ ra chữ để chị em ta có thể truyền thông tư tưởng đến cho nhau, các em chịu không nào ?Đỗ Phương Khanh
Thiếu Nhi số 004, trang 16 – 17
Ngày 05 -9-1971
*** -
Sống Giản Dị
Hình minh họaMột trong những nguyên tắc để tạo nét duyên dáng là giản dị. Giản dị từ thể chất tới tinh thần. Chị nhận thấy hình như hầu hết mọi người đều có vẻ thích chơi với người tính tình giản dị. Luôn luôn chị nghe thấy :
– Cô ấy tính tình giản dị lắm ! Cô ấy ăn mặc giản dị lắm… Cô ấy trang điểm giản dị lắm.
Lời nói đầy vẻ khen ngợi !
Các em gái của chị ơi ! Nếu các em tin yêu chị, xin các em nghe lời chị đi. Các em nên tập tính giản dị. Cuộc đời ngắn ngủi lắm ! Vậy phải biết sống. Phải biết vất bỏ những hành trang cồng kềnh và phiền toái thì cuộc sống mới nên thơ được.
Nhưng, giản dị là thế nào ? Muốn sống giản dị thì phải làm sao ?
Các em phải tập từ thể chất trước. Ăn mặc, trang hoàng bàn học, chải đầu, v.v. ráng tìm kiểu nào giản dị nhất. Rồi ráng tập cho tính tình giản dị bằng cách luôn luôn nghĩ tới điều tốt của mọi người. Nếu có gì không như ý, ráng nghĩ giản dị rằng:
“Tất nhiên là đôi khi cũng gặp phải điều không như ý chứ nếu lúc nào cũng như ý cả thì chính là ta đang sống trên thiên đàng, không phải dưới trần.”
Có ai làm giúp ta điều gì, đừng nghĩ quá xa rằng họ lợi dụng, nên nghĩ rằng họ tốt mà giúp mình. Có ai làm buồn lòng, đừng cho là họ cố ý làm hại mình mà nên nghĩ là họ vô tình làm buồn mình. Quan niệm sống này đôi khi bị thiệt thòi trong cuộc đời nhưng bù lại, các em sẽ được rất nhiều niềm vui và an ủi, được rất nhiều tình thân yêu từ mọi người.
Em ơi ! Hạnh phúc thay cho ai được sống với những người tính tình giản dị. Và cũng hạnh phúc thay cho ai được trời cho biết sống giản dị ! Cuộc đời sẽ đầy mầu hồng em ạ.
Các em bé gái (cả trai nữa) của chị! Ráng tập sống giản dị đi. Từ thể chất tới tinh thần. Ráng vứt bỏ tất cả những gì cồng kềnh vô ích đi. Hãy chấp nhận những sự không thích với ý nghĩ :
“Mỗi người đều khác nhau, chắc mình cũng có những điều mà bạn mình không thích”.
Đi đâu xa, ráng thu hành trang lại, chỉ mang đi vừa đủ những món thật cần thiết. Trang hoàng bàn học bằng những đồ vật giản dị trang nhã. Gặp người bạn mới, ta sẵn sàng chấp nhận với một tâm tình cởi mở giản dị.
Luôn luôn, em tâm niệm giản dị thế này:
“Với tính tình giản dị, em rất dễ yêu người và đến gần người. Mà một xã hội tốt đẹp chính là nơi mà ở đó có nhiều người thương yêu nhau.”
Đỗ Phương Khanh
Thiếu Nhi số 005, trang 16
Ngày 12-9-1971Cổ nhân đã nói:
Không HỨA bậy … mình không phụ người …
Không TIN bậy … người không phụ mình …